Viết những thứ này cũng chỉ là muốn giữ lại cho mình những kí ức nơi đây thôi, và bởi sợ sau này sẽ ko còn nhớ nổi những chi tiết nhỏ nhặt đó nữa…điên có, vui có, buồn có, ngu cũng có…với tui dù thế nào thì đó vẫn là những kỉ niệm, những bài học, là cảm nhận của riêng tui, những điều tui trân trọng…có nhiều thứ nghe qua thật khó tin, nhưng mà đi rồi mới biết, hoá ra nó có thật trên đời :))
1 mình ở Kashmir
Bắt đầu viết lại hành trình của mình ở Ấn Độ, nơi tui chọn đầu tiên lại là Kashmir. Tại sao lại là Kashmir hả, thiệt tình thì tui muốn viết chuyện ở Indore đầu tiên cơ, nhưng mà chuyện ở Indore dài quá, người tui thương ở Indore nhiều quá, tim tui bỏ lại Indore trong 43 trang nhật kí cũng muốn hết rồi, nên thôi bắt đầu ở Kashmir cho nó nhẹ nhàng đỡ đau tim, đỡ tốn nước mắt :3
Quyết định đi Kashmir cũng nung nấu từ cái thời ở Delhi đợt đầu tiên rồi, mà tại xa quá trời quá đất, tiền thì còn lại ko bao nhiêu, rồi còn ham hố muốn đi Varanasi nữa, suy nghĩ đắn đo dữ lắm. Lúc mới nói ý định muốn đi thôi, tụi nó cứ ngăn cản, bảo tui điên hả mà đi chỗ đó, cái nơi mà Pakistan, Trung Quốc vs Ấn Độ nó đang quánh lộn tranh giành nhau, thân con gái con đứa 1 mình ở Ấn Độ, lỡ bị bắt, bị hấp, bị giết rồi làm sao, rồi còn bắt tui hứa phải ở lại đợi tụi nó về nước, cả đám thân nhau còn có mấy đứa buồn bm đi, chả biết bao giờ gặp lại tui ko dc bỏ đi trước 1 mình đâu.
Ờ thì tui biết tụi nó cũng lo cho tui dữ lắm nên mới vậy thôi, tui cũng hứa, mà tui cứ phân vân miết, thiệt là ko biết cái giống gì về chỗ này, ko đặt ks, ko người quen, tới đó ăn ở sao, rồi tới Delhi đi bằng cách nào ra đó, biết chỗ nào đâu mà đi…đủ thứ hết trơn hết trọi. Mà rồi tui lại nghĩ thôi thì sống ở mặt đất lâu quá rồi, tới thiên đường 1 lần cho biết, mới lại biết bao giờ quay lại Ấn Độ để đi dc nữa đâu, cộng thêm máu liều và điên tích tu bao nhiêu năm ko bỏ được. Vậy là đặt vé xe lửa r đi thôi. Tới h vẫn thấy phải nên tự cảm ơn bản thân về quyết định lúc đó, chỉ còn 1 điều duy nhất khiến tui phải suy nghĩ là mình đã phá vỡ lời hứa vs con bạn ko thể tiễn nó ra sân bay dc, aizzzz…cảm giác tội lỗi ahhhh…
Cuối cùng thì cái con điên điên này cũng bắt đầu hành trình 1 mình điên điên của nó theo 1 cách mà nó ko thể ngờ tới. Thiệt lúc tụi nó ra sân ga tiễn tui tui cũng cảm động lắm luôn, mà mặt tui tỉnh queo hà, tới lúc xe lửa bắt đầu chuyển bánh, nằm xung quanh toàn là người Ấn nhìn mình như kiểu sinh vật lạ, ko ai quen biết tự nhiên lạc lõng kinh khủng, tui nằm ở tầng trên cùng đọc lại nhật kí mà khóc ngon lành, éo hiểu s ==” Chập chờn tới sáng cũng tới được Delhi, đứng giữa dòng người trong sân ga giờ tui mới biết được cảm giác của Harry ở 9 ¾, nhìn hết nơi này tới nơi khác rồi ko biết mình sẽ đi đâu, ko có kế hoạch gì hết. Lúc đó tui chỉ muốn tự chửi bản thân mình thôi, rồi đặt vé về lại Indore. Thở dài dù sao mình cũng đã tới đây rồi, tập làm quen với cảm giác 1 mình thôi.
Delhi chào đón tui lần thứ 2 bằng 1 ông tài xế tuk tuk vừa phóng xe như muốn giết ng vừa lầm bầm chửi tui vì ko chịu trả thêm cho ổng 20rupee, rồi xe cảnh sát chặn đường, cùng 1 chuỗi cửa hàng đóng cửa im ỉm bởi lúc đó là 6h sáng. Thiệt là thê thảm. Trở lại khu phố cũ, đợi tới 9h để tới mấy chỗ tourist info hỏi thăm, ngồi uống trà ở 1 cái tiệm nhỏ xíu, mấy bạn tây balo thì làm quen nói chuyện vs nhau, tui thì ngồi ngóc mỏ đợi coi có bạn châu á nào ra đường giờ này ko để ít ra cũng ko có 1 mình, kinh nghiệm xương máu là dù sao gặp châu á nó cũng như gặp ng nhà, dễ làm quen hơn. Đã đời mới thấy được 1 gương mặt thân quen thì 2 bạn chẻ đó đang tung tăng nắm tay nhau đi dạo phố, thiệt là đau lòng cho cái con 1 thân 1 mình như tui mà.
Cuối cùng a chủ thấy tội quá hay sao mà ra ngồi kể chuyện đi nước này nước nọ cho tui nghe, ảnh nghe nói tui muốn đi Kashmir thì truyền đạt kinh nghiệm lại, hứa chừng nào tui đặt vé xong thì quay lại đây, ảnh dẫn tui đi metro, rồi nói tui là ng Đông Bắc Ấn Độ để vô mấy cái di tích ko tốn tiền. Nghe sướng thấy mie luôn cơ mà kiếm đường đi Kashmir đã rồi tính tiếp. 9h sáng tui loăng quoăng trong mấy cái info center nghe mấy mẻ chém gió, cuối cùng dù nghèo nhưng phải cắn răng quyết định đặt tour đi bằng máy bay về bằng xe bus, bao ăn ở đưa đón sướng tận răng 2 ngày 3 đêm ở đó. Lúc đó cứ nghĩ là mắc dã man sau này quen mấy đứa làm du lịch ở Kashmir tui mới biết là mình đăt được cái tour hời như thế nào, dù sao thì mấy thằng ở đó vẫn còn tốt vs tui chán :3
Nắng Delhi 40 độ, tui ko dại gì mà ra đường h này nên đành lỡ lời hẹn đi metro vòng vòng tp, ngồi đợi tới h ra sân bay luôn. Sân bay nội địa nên tui thành đứa châu Á duy nhất ở đó, thêm cái 1 ngày vật vựa trên xe lửa, r còn ăn bận kiểu tàn tạ nghèo khổ để đỡ mắc công bị chú ý cuối cùng thành ra mới biết trông còn dị hơn :v
Đã tới sớm r chuyến bay nó còn hoãn hơn 1 tiếng, đang đứng đợi muốn khùng luôn thì thấy cái thằng nào đó nó cứ nhìn nhìn. Đó h ra đường cũng bị nhìn kiểu như dân Việt Nam nhìn người nước ngoài, cũng chai chai r mà dm cái thằng đó mắc giống gì cứ ngó hoài. Lại hỏi tui bộ đi 1 mình hả, xong tui nó ờ, bộ tui đi 1 mình lạ lắm hay s mà nhìn dữ v. Xong ảnh giới thiệu 1 hồi, móc cái thẻ tiến sĩ y ra làm tui choáng váng…Mie ơi, mới 27t thôi nha, r nói sợ tui đi 1 mình, cho số tới đó có chuyện gì thì liên lạc, kiu tui đổi chỗ lên máy bay ngồi kế ảnh đi. Lúc đó tui cũng cảm động lắm luôn, mình gặp được người tốt, xong cũng tính ngồi kế rồi cái ảnh quất cho câu thực ra anh mới học xong, về Kashmir 10 ngày nữa lấy vợ. Ah vâng, tui đứng hình, ngậm ngùi từ bỏ mộng tưởng tới đó có ng dẫn tui đi chơi, đau lòng ngồi chỗ của tui là sau lưng ảnh.
Tới đó là tui lo ngồi ngắm cảnh thôi, lúc thấy núi, thấy hồ, thấy thung lũng từ trên cao, tâm trạng kích động ko tả được. Ah cuối cùng thì cùng tới Kashmir rồi, tới thiên đường rồi. 1 phần mơ ước của mình, sắp thành sự thật rồi ahhhhhhh…
Xuống sân bay tui xăm xăm ra làm thủ tục, ảnh kiu tui lại nói đợi ảnh lấy hành lý đi r có người rước ảnh sẵn chở tui lun. Thôi tui dẹp mộng luôn rồi nên nói ảnh có ng bên houseboat ra rước rồi, tạm biệt ở đây thôi. Ảnh nói theo nhớ giữ liên lạc nha r nhìn theo tui, tui biết là ng bạn Kashmir đầu tiên tui quen này, khó mà gặp lại rồi. Thôi happy wedding a.
Bước ra thấy có ng cầm sẵn tên mình, ngồi trên xe rước tui tới house boat, tui bỏ qua mấy cái linh tinh sáng h đó, háo hức nhìn ngó xung quanh.
Kashmir đón chờ tui bằng mấy anh trai mặt nghiêm trọng quần áo rằn ri cầm súng đứng canh, hàng thiệt đó nha làm tui cũng run chút chút. Thêm cái gì mà mấy bạn nữ Hồi giáo mặc đồ đen trùm khăn kít mít chỉ thấy mỗi 2 con mắt, r khẩu hiệu bảo vệ gaza, hoà bình gì tùm lum nữa. Mấy xe chở quân đội đậu đầy đường làm tui nhớ tới tin tức bạo động giết ng gì này nọ ở đây, r 1 anh cầm súng ngồi trên cái xe trước xe tui, chắc thấy tui là khách du lịch đi 1 mình hay sao, tự nhiên ảnh cười, tui cũng cười theo, chỉ là cảm giác Kashmir cũng đâu tới nỗi kinh dị như người ta vẫn đồn và mình vẫn nghĩ.
Chợt nhớ tới lời 1 cuốn sách mà tui yêu thích: trút bỏ mọi định kiến và hình dung, lên đường với trái tim trần trụi.
Nhận ra, hành trình tới Kashmir của tui, đã bắt đầu bằng cách như thế.
Hi iris, your story is incredibly inspirational and always makes me strive to travel more like you. Keep it up!
From Germany with love
Engleiwitz
Thanks for your support. You can follow my Instagram for more journey stories 🙂